"Dù cho tôi làm cái gì, thì kết quả cuối cùng vẫn sẽ như vậy. Không có gì thay đổi, không có gì đáng để tâm cả!". Dạo gần đây, tôi luôn tự nhủ với mình như vậy. Tôi nhớ có một dạo hồi sinh viên, có một sự việc nhỏ xảy ra khiến tôi không thể nào quên được. Hôm đó tôi đạp xe trên đường vắng. Ánh nắng vàng giữa độ hạ chí len lỏi khắp nơi. Đáng lẽ, đó có thể là một bầu không khí tương đối dễ chịu. Tuy nhiên, không khí ngược lại có cảm giác khá oi bức và ngột ngạt. Những giọt mồ hôi trong người tôi cứ rịn ra, nhớp nháp khó chịu. Đi tới quãng rẽ, bất chợt sống lưng tôi ớn lạnh, người cứ thế đạp xe lẳng lặng về phía trước. Trong đầu, một ý nghĩ kì lạ xuất hiện: "Mày đạp xe như vậy, nhưng nếu không biết đích đến là gì, thì cứ đạp xe mãi vậy thôi!". Ý nghĩ kì lạ này bắt đầu nhen nhóm trong tôi kể từ đó. Ra trường, tôi xin được một chức nhân viên làng nhàng ở một công ty cũng có tiếng tăm. Công việc cũng dễ chịu. Tôi lại hiền lành, nói như mấy đứa cùng phòng "giống như...