Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện cực ngắn

Công chúa bong bóng

Hình ảnh
Cơn mưa mùa hạ nặng nề quệt đi nước mắt. Bên con đường vắng lặng, những mảnh lá phượng vụn rải rác khắc nơi. Công Chúa đứng lặng im bên vệ đường, mặc cho cơn mưa trút xuống người ướt đẫm. "Thì ra, những người mình yêu thương cuối cùng đều rời bỏ mình mà thôi..." Một nỗi đau thẫn thờ như bóp nghẹt lấy trái tim của Công Chúa. Hình như, mẹ cô cũng bỏ cô mà đi trong một chiều mưa nặng hạt. Chỉ có điều hồi ấy cô còn quá bé để nhận thức được. Mãi sau này, người ta mới nói cho cô biết, "Con là con nuôi. Má con bỏ con trong chiều mưa..." "Tại sao lại như vậy? Tại sao ..." Công Chúa muốn hét lên thật to, hét lên để trút hết nỗi day dứt, đớn đau mà trái tim mang lại. Nhưng lời nói không ra khỏi miệng được. Nó như bị một thứ gì đó bóp nghẹt lại ở cuống họng đã khô khốc. Tựa như việc khóc. Có một điều gì đó thôi thúc Công Chúa hãy khóc đi, khóc thật to lên. Nhưng cô không thể nào khóc được. Nhiều lúc trong giấc mơ, cô thấy khuôn mặt mình ướt đẫm nước mắt. Nỗi bi ai sâ...

Một món quà

Hình ảnh
  "Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường..." - Thanh Tịnh. *** Sân trường cuối thu lác đác những tia nắng vàng. Từng cái lá bàng to bè, nâu sậm đã bắt đầu khô cong lại, rải rác khắp nơi. Bây giờ, không khí đã bắt đầu se lạnh và người ta đã bắt đầu phải mặc thêm một lớp áo khoác mỏng. Nếu cố gắng ra sức hít hà, có lẽ đâu đấy vẫn còn ngửi thấy mùi hoa phượng, mùi hè muộn còn vương lại trên những hàng ghế đá trải dọc sân trường.  Thu Minh nằm xoài người ra trên cái bàn học. Học kì này, cô được phân trực nhật buổi học đầu tiên. Lớp cuối cấp thường người ta thấy có một dư vị buồn buồn. Lúc nào cũng thế, hơi vui tí rồi cũng sẽ thấy có nỗi buồn man mác đọng lại. Thu Minh tới sớm để trực nhật. Bầu không khí tươi mới, lành lạnh đầu thu khiến Thu Minh tỉnh táo và hăng hái hơn hẳn trong những ngày hè. Cô hăng say quét tước, lau dọn từng cái ghế, tới cái bàn rồi chăm c...

Bước đi trong đêm đen

Hình ảnh
  "Dù cho tôi làm cái gì, thì kết quả cuối cùng vẫn sẽ như vậy. Không có gì thay đổi, không có gì đáng để tâm cả!". Dạo gần đây, tôi luôn tự nhủ với mình như vậy. Tôi nhớ có một dạo hồi sinh viên, có một sự việc nhỏ xảy ra khiến tôi không thể nào quên được. Hôm đó tôi đạp xe trên đường vắng. Ánh nắng vàng giữa độ hạ chí len lỏi khắp nơi. Đáng lẽ, đó có thể là một bầu không khí tương đối dễ chịu. Tuy nhiên, không khí ngược lại có cảm giác khá oi bức và ngột ngạt. Những giọt mồ hôi trong người tôi cứ rịn ra, nhớp nháp khó chịu. Đi tới quãng rẽ, bất chợt sống lưng tôi ớn lạnh, người cứ thế đạp xe lẳng lặng về phía trước. Trong đầu, một ý nghĩ kì lạ xuất hiện: "Mày đạp xe như vậy, nhưng nếu không biết đích đến là gì, thì cứ đạp xe mãi vậy thôi!". Ý nghĩ kì lạ này bắt đầu nhen nhóm trong tôi kể từ đó. Ra trường, tôi xin được một chức nhân viên làng nhàng ở một công ty cũng có tiếng tăm. Công việc cũng dễ chịu. Tôi lại hiền lành, nói như mấy đứa cùng phòng "giống như...

Như bình minh bắt đầu

Đã bao lần, tôi muốn ngả người ra phía sau để rơi tự do. Khi rơi xuống mặt đất, tôi sẽ hóa thành một làn khói xanh ngắt bồng bềnh và trở về một miền kí ức xa xôi... An tỉnh dậy, vén lớp chăn mỏng bước ra ngoài phòng ngủ. Phòng khách nhà cô có một lớp kính trong suốt. Khi An bước vào phòng khách, khung cảnh thành phố trong buổi bình minh hiện lên trước mắt. Bây giờ đã độ vào thu. Cả thành phố như chìm trong một tấm kính lọc màu xanh lơ, yên tĩnh. An thất thần một lúc nhìn thành phố trước mắt. Dường như, cảnh tượng thành phố lặng lẽ trên nền trời xanh đã mang tới cho cô một điều gì mới lạ. Có bao giờ, hay đây là lần đầu, cô mới được nhìn ngắm trọn vẹn cái khung cảnh thành phố trong buổi bình minh. Hôm nay là một ngày đặc biệt. Ngày đầu tiên An đi học ở trường cấp ba. Cô muốn làm một điều gì đó thật khác. Đã bao lần, tôi muốn tìm lại cái cảm giác thèm khát như chú chim non được khám phá, được sống hết mình khi ấy. Trên sân thượng của tòa chung cư, từng cơn gió lạnh buổi sớm lùa và...

Hoa hướng dương

Hình ảnh
Bé LyLy nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, ánh nắng vàng trải khắp xuống cánh đồng hoa hướng dương. Nắng phả vào bên khiên cửa chỗ bé ngồi, vươn lên trên hai má hồng. Hôm nay là ngày giỗ bốn chín ngày của bà ngoại em. Ông bà em rời quê hương tới xứ sở này, cùng với những người hàng xóm trồng lên cả cánh đồng hoa. Có lẽ vì lao lực quá độ thời tuổi trẻ, ông ngoại em mất sớm. Một mình bà nuôi mẹ em tới lúc mẹ lấy chồng. LyLy dời ánh mắt khỏi cửa sổ, ngả cả người xuống trườn quanh bệ cửa. Lúc thì sờ đầu ngón tay, lúc thì mân mê cọng tóc nâu thẫm. Bỗng mẹ em mở cửa vào phòng, khóe mắt mẹ vẫn còn đỏ ửng. Mẹ hỏi LyLy: "Sao con nằm đây?" - "Bởi vì con buồn", Lyly đáp. Mẹ em tiến lại gần, âu yếm em và nói: "Mẹ cũng đang rất buồn." Em LyLy ngước mắt nhìn mẹ, sờ sờ mắt mẹ rồi thì thầm: "Mẹ dẫn LyLy ra ngoài cánh đồng chơi được không mẹ?" Bên ngoài cánh đồng hoa, nhìn từ trên cao, có hai cái mũ vàng nhấp nhô trong ánh nắng. Hai cái mũ vàng là của c...

Sống mòn

Hình ảnh
Thứ quay ra rồi quay vào phòng. Đi lên rồi đi xuống. Một ngày mới, à không, một sự lặp lại tiếp diễn. Ngồi trong phòng, nó bật máy tính lên, bụng thầm nhủ mì tôm mẹ nấu hôm nay chán thế. Đang ngồi đánh dở ván điện tử thì trời mưa. Thứ lại lục tục lên sân thượng lấy quần áo phơi. Cơ mà, tính ra việc lấy quần áo cũng khá mới mẻ. Bởi vì hoạt động này một hai hôm mới diễn ra. Chơi xong mấy ván điện tử trời vẫn mưa. Có đôi khi, Thứ nghĩ nó muốn làm điều gì đó để khỏi bị bố mẹ rầy la, để đủ tự tin mà tán được đứa con gái xinh xắn gần nhà. Thẫn thờ một lúc, Thứ đi xuống phòng khách. Ngoài hiên, mưa vẫn rơi lạch tạch. Nó nhìn ra hiên cửa. Bỗng Thứ nhớ tới ánh mắt của mấy cụ già ở gần nhà. Trong mấy cái nhà tối om om, đôi mắt vẩn đục hướng ra ngoài cửa sắt, vô hồn và lặng lẽ. Thứ nghĩ, có lẽ rồi có một ngày mình cũng sẽ như vậy. À không, có lẽ bây giờ đã bắt đầu rồi? Nhìn mưa thẫn thờ một lúc, Thứ nhớ phải xuống nhà nấu cơm cho mẹ. Nó nghĩ, ít nhất nó cũng còn có ích khi biết nấu cơm, l...

Một vài suy nghĩ vẩn vơ

Bây giờ ngoài Hà Nội đang mưa rất to. Thật là nhiều cảm hứng để viết. Thế mà ngồi vào máy tính lại chả nghĩ ra cái gì cả. Vắt tay lên trán ngồi nghĩ, cuối cùng mình cũng nghĩ ra là sẽ thử viết truyện cực ngắn. Có vẻ nó khả thi hơn.