Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn tokyo story

Chúc mừng sinh nhật chính mình, và chúc mừng sinh nhật đạo diễn Yasujiro Ozu!

Hình ảnh
Hà Nội những ngày cuối năm mưa rả rích và lạnh. Hôm nay (11/12) là ngày sinh nhật mình. 23 tuổi và vẫn hoang mang chưa dám đi về con đường phía trước. Hôm sau là sinh nhật của vị đạo diễn lừng danh của Nhật Bản: Yasujiro Ozu. Có lẽ là một sự trùng hợp may mắn và thú vị. Thế nên mỗi lần tới sinh nhật thì mình cũng nhớ tới ông, nhớ tới Tokyo Monogatari. Đôi khi, trong những lần nghĩ vu vơ, nghĩ đến sự vĩ đại của những kiệt tác mà ông tạo ra, rồi lại nghĩ tới tình cảm gia đình. Trong bao nhiêu mối quan hệ thì cuối cùng tình cảm giữa những người thân sẽ là thứ đi với ta suốt cuộc đời. Khi nào tình cảm gia đình mãi là điều thiêng liêng nhất thì có lẽ khi ấy, những phim của Ozu vẫn sẽ mãi mãi vĩ đại. Trộm nghĩ, đôi khi cũng hơi bất công vì ông Ozu đã chọn ngay tình cảm gia đình, điều thường gợi nên những cảm xúc thiêng liêng và sâu sắc nhất, làm "địa bàn" nghệ thuật của mình, thế thì sao mà có người vượt được ông nữa cơ chứ? Nhưng nghĩ cho công bằng thì, mỗi một vị đạo diễn v

Roger Ebert – Về bộ phim Tōkyō Monogatari (1953) của Ozu Yasujirō

Hình ảnh
Bài này được mình dịch lại từ bài phê bình của Roger Ebert về phim Tokyo Story, bộ phim mà mình thích nhất. Hồi đó mình dịch xong rồi gửi cho blog Chiến Nón. Giờ mình có blog này thì đăng thêm ở đây nữa :D. Gần như không có cốt truyện nào có thể đơn giản hơn. Một cặp vợ chồng già lên thành phố thăm con cháu. Những đứa con đều bận rộn, và cặp vợ chồng già làm đảo lộn sinh hoạt hằng ngày của họ. Theo một cách lặng lẽ mà không ai kịp nhận ra, chuyến đi trở nên tồi tệ. Cặp vợ chồng trở về quê. Vài ngày sau, bà mẹ chết. Lúc này đến lượt những người con phải lên đường. Từ những yếu tố ít ỏi như vậy, Ozu Yasujirō đã làm nên một trong những bộ phim vĩ đại nhất mọi thời đại. “Câu chuyện Tokyo” (1953) không có những giật gân và cảm xúc được sắp đặt; nó lờ đi những khoảnh khắc mà một bộ phim kém cạnh hơn sẽ khai thác. Nó không cố gắng trói buộc những xúc cảm của chúng ta mà muốn chia sẻ sự đồng cảm của mình. Bộ phim làm điều này tuyệt đến nỗi tôi gần như rơi nước mắt trong khoảng 30 phú