Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Phim

Một lít nước mắt - Phim truyền hình

Hình ảnh
Bài này mình viết từ hồi học cấp ba, nay đăng lại trên blog. "Tôi xem xong và hỏi những người Nhật xung quanh. Họ nói đây là bộ phim người Nhật nào cũng xem. Họ hỏi tôi Mày có khóc không? Tôi hỏi họ vậy đã có bao nhiêu lít nước mắt cho bộ phim này. Họ trả lời là nước mắt của cả Nhật Bản." - Fb NXB Nhã Nam “Một lít nước mắt” là câu chuyện về một cô bé bị bệnh thoái hóa dây thần kinh tiểu não, một căn bệnh cho đến nay vẫn chưa có biện pháp chữa trị. Căn bệnh này sẽ tiến triển từ từ, dần dần lấy đi mọi khả năng của người bệnh và cuối cùng là giết chết họ. Bộ phim dựa vào một phần cuốn nhật kí của cô bé được viết khi cô phải chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo. Ban đầu cuốn nhật kí ghi chép những việc xảy ra hàng ngày của em để tiện cho việc điều trị của bác sĩ, sau đó, dần dần cuốn sổ đã trở thành nơi mà em trút toàn bộ suy nghĩ, cảm xúc của mình khi phải chống chọi với căn bệnh quái ác. Cô bé đó có tên là Aya. Bộ phim đã lấy đi rất nhiều nước mắt, đồng thời cũ...

Vị đắng tình yêu - 1990

Hình ảnh
Bài cảm nhận phim mình viết từ 5 năm trước. Thời ngây ngô, và đáng yêu. Mình cũng không nhớ là tặng bài viết này cho bạn nữ nào nữa. Những điều sau đây có thể cho bạn biết trước nội dung. Xin hãy xem phim trước :D ! Bản để xem trên mạng: http://www.youtube.com/watch?v=pmCADnEPk5s Xin tặng bài viết này cho một bạn nào đó (là nữ). Các nhân vật trong phim: Nhân vật chính là chàng Quang ''đông ki sốt". Cái tên đã đủ nói lên rất nhiều thứ. Trước khi xem phim mình tưởng Quang cũng "hào hoa" như nhân vật Đôn Ki Hô Tê, nhưng ở chàng trai có rất nhiều thứ (trừ tiền): anh là một sinh viên nghèo học giỏi, rất nghĩa khí, đặc biệt là rất... ngô ngố trong tình yêu, chắc thế nên có cái biệt danh Quang ''đông ki sốt" bất hủ. Có một điều mình cảm nhận được ở nhân vật Quang "đông ki sốt" là vẻ đẹp của người bác sĩ tương lai chân chính. Khi biết Phương có một mảnh đạn trong đầu và sẽ phải đối mặt với cái chết, mọi người đều ngăn Phư...

Roger Ebert – Về bộ phim Tōkyō Monogatari (1953) của Ozu Yasujirō

Hình ảnh
Bài này được mình dịch lại từ bài phê bình của Roger Ebert về phim Tokyo Story, bộ phim mà mình thích nhất. Hồi đó mình dịch xong rồi gửi cho blog Chiến Nón. Giờ mình có blog này thì đăng thêm ở đây nữa :D. Gần như không có cốt truyện nào có thể đơn giản hơn. Một cặp vợ chồng già lên thành phố thăm con cháu. Những đứa con đều bận rộn, và cặp vợ chồng già làm đảo lộn sinh hoạt hằng ngày của họ. Theo một cách lặng lẽ mà không ai kịp nhận ra, chuyến đi trở nên tồi tệ. Cặp vợ chồng trở về quê. Vài ngày sau, bà mẹ chết. Lúc này đến lượt những người con phải lên đường. Từ những yếu tố ít ỏi như vậy, Ozu Yasujirō đã làm nên một trong những bộ phim vĩ đại nhất mọi thời đại. “Câu chuyện Tokyo” (1953) không có những giật gân và cảm xúc được sắp đặt; nó lờ đi những khoảnh khắc mà một bộ phim kém cạnh hơn sẽ khai thác. Nó không cố gắng trói buộc những xúc cảm của chúng ta mà muốn chia sẻ sự đồng cảm của mình. Bộ phim làm điều này tuyệt đến nỗi tôi gần như rơi nước mắt trong khoả...