Lá thư tình trong lòng bàn tay - Q



Trời mùa đông ở trong này nắng nóng chứ không lạnh và rét mướt như chỗ cậu đâu Q ạ.

Ở trong này, kể cũng lạ. Tớ cứ nghĩ là tớ đã quen với cách người ta tụ tập, cách người ta hát hò mỗi khi cảm thấy buồn. Tớ cũng muốn tham gia vào một nhóm đấy. Nhưng tham gia được một lúc, bỗng nhiên một cảm giác buồn chán và mất hứng nổi lên từ bao giờ. Có lẽ, phải tập làm trẻ con để quên đi nỗi buồn của người lớn và sống với phút giây hiện tại. Trẻ con, bao giờ cũng biết cách sống trong hiện tại.

Chắc chắn tớ chưa bao giờ cảm thấy buồn chán khi ở bên cạnh cậu, Q à! Biết nói sao được nhỉ. Những kỉ niệm từ thuở xa xưa ấy cứ chập chờn lúc hiện ra rồi vụt tắt trong đầu tớ. Mọi thứ như một thước phim lộn xộn nhuốm màu xưa cũ. Giờ chắc cậu vẫn mập mạp như hồi xưa nhỉ? Mập mạp và trắng hồng. Khuôn mặt tròn, mũm mĩm với cái tóc cột đuôi ngựa. Tớ vẫn nhớ chứ. Giá như tớ được gặp lại cậu một lần nữa trong những giấc mơ. Dù rằng gặp nhau liệu hai đứa có còn biết nói câu gì hay không? Tớ nghĩ chúng mình vẫn có thể cười xòa, vẫn có thể trêu đùa nhau như hồi ấy. Khi người ta bắt đầu bằng sự hồn nhiên, cái khó là giữ được nét hồn nhiên ấy khi gặp lại. Nhưng tớ chắc chắn rằng với Q., nét hồn nhiên ấy vẫn mãi mãi ở bên cạnh cậu. Có chăng người ngại ngùng chỉ là tớ mà thôi nhỉ.

Đôi lúc tớ vẫn tự hỏi, liệu lúc lớn lên cậu sẽ trông như thế nào. Liệu cậu sẽ có những sở thích gì, cậu sẽ gặp được ai, đi tới đâu và tìm thấy niềm đam mê nào trong cuộc đời. Liệu có một Q. nào đấy đang đi du ngoạn khắp các chân trời, lạc vào những vùng thảo nguyên xanh ngắt hay tha thẩn ở một góc phố ngoại ô nào đấy ở trời Âu. Liệu có một Q. cười toe toét mỗi lúc chụp ảnh, trở thành một Youtuber nổi tiếng hay chỉ đơn giản sống an nhiên mỗi ngày. Cậu hợp với mọi thứ Q. ạ, và tớ sẽ thấy rất hạnh phúc khi cậu hạnh phúc. Và rồi, cậu sẽ có một, hay hai hoặc ba bốn anh bạn trai nào đó, rồi duyên dủi nào đấy cậu có một gia đình nhỏ, và tất nhiên là rất hạnh phúc. (Thú thực tớ sẽ ghen tị chết mất với anh chàng đó thôi...).

***

"Nỗi buồn là giọt sương đang rơi trên mắt em và anh..." 

Dạo gần đây, tớ hay nghe một câu trong bài hát này. Anh bạn tác giả hình như cũng cùng tuổi với tớ và cậu đấy. Có lẽ, nỗi buồn là thứ riêng biệt nhất nhưng lại chung đụng giữa người với người. Tớ biết tớ biết Q. ạ, chắc là cậu sẽ không quá quan tâm tới bài hát này đâu vì trong trí nhớ của tớ, Q. có bao giờ khóc đâu. Nhưng không khóc không có nghĩa là cậu không yếu đuối, mà cậu mạnh mẽ để bảo vệ người yếu đuối bên cạnh cậu đúng không? Đôi lúc, tớ muốn khóc lên thật to. Có gì đó bên trong tớ muốn hét ra, muốn rơi nước mắt. Có nhiều lần tớ thấy mình khóc trong mơ. Khóc rũ rượi để rồi tỉnh lại chẳng thấy giọt nước mắt nào cả. Lãng xẹt.

Không hiểu sao tớ có một niềm tin mạnh mẽ rằng nếu gặp cậu, tớ có thể thoải mái khóc.

Xin lỗi cậu, nếu bức thư này đáng lẽ phải toàn kể chuyện vui và kỉ niệm, thì lại mang tới cho cậu một cảm giác não nề. Tớ không đủ mạnh mẽ như cậu, nhưng dạo gần đây tớ mới nhận ra điều đó và tớ đang cố gắng để có thể mạnh mẽ hơn một chút. Vả lại, nếu tớ không dám thổ lộ thật lòng như hồi xưa thì đâu dám nói tớ vẫn còn hồn nhiên để gặp lại cậu. 

Q. à, hẹn gặp lại cậu nhé! Tớ biết thế nào tớ với cậu cũng sẽ gặp lại nhau thôi. Tớ hi vọng mọi thứ tớ đã tưởng tượng ra, cậu đã làm hết và còn có quá nhiều thứ để kể với tớ. Tớ cũng hi vọng tớ cũng có quá nhiều thứ để kể với cậu khi mình gặp lại.

Hẹn gặp lại, Q.! 

=/=

Trong thư có sử dụng hình ảnh từ kênh Youtube: 

https://www.youtube.com/@BachduonginParis

và lời bài hát "Anh nhớ ra", sáng tác bởi Vũ.

Nhận xét

Có thể bạn quan tâm

Mindmap tổng hợp ngữ pháp N2 by aanhlle

Gói quà của người nhật: Noshi, Mizuhiki và Shugi-bukuro

Happy birthday, Ozu-san!