Công chúa bong bóng


Cơn mưa mùa hạ nặng nề quệt đi nước mắt. Bên con đường vắng lặng, những mảnh lá phượng vụn rải rác khắc nơi. Công Chúa đứng lặng im bên vệ đường, mặc cho cơn mưa trút xuống người ướt đẫm.

"Thì ra, những người mình yêu thương cuối cùng đều rời bỏ mình mà thôi..."

Một nỗi đau thẫn thờ như bóp nghẹt lấy trái tim của Công Chúa. Hình như, mẹ cô cũng bỏ cô mà đi trong một chiều mưa nặng hạt. Chỉ có điều hồi ấy cô còn quá bé để nhận thức được. Mãi sau này, người ta mới nói cho cô biết, "Con là con nuôi. Má con bỏ con trong chiều mưa..."

"Tại sao lại như vậy? Tại sao ..." Công Chúa muốn hét lên thật to, hét lên để trút hết nỗi day dứt, đớn đau mà trái tim mang lại. Nhưng lời nói không ra khỏi miệng được. Nó như bị một thứ gì đó bóp nghẹt lại ở cuống họng đã khô khốc. Tựa như việc khóc. Có một điều gì đó thôi thúc Công Chúa hãy khóc đi, khóc thật to lên. Nhưng cô không thể nào khóc được. Nhiều lúc trong giấc mơ, cô thấy khuôn mặt mình ướt đẫm nước mắt. Nỗi bi ai sâu lắng chập chờn vờn lấy cô mỗi khi tỉnh giấc. Công Chúa không biết phải đối diện ngày mới như thế nào? Cũng không ai dạy cô cách đối diện với nỗi đau. Có lần, cô đã nghĩ tới việc được giải thoát. Giải thoát cho chính mình và cho trái tim mang đầy những lỗ khóa. Nhưng mỗi lần gần bước tới gần cái chết, sâu thẳm trong cô dường như vẫn còn có linh hồn kiêu ngạo, quẫy đạp liên tục kêu gọi cô phải bước tiếp, phải sống. "Không, mình không thể kết thúc như vậy được. Mình không cam tâm." Khao khát sống tiếp, dù cho không biết phải làm gì bùng lên trong cô. Lúc ấy, cô thường phải há miệng thật to như bị nghẹn, cố gắng nuốt từng ngụm không khí như người chết đuối vừa được cứu sống.

Hôm nay, nỗi bi ai sâu lắng lại quay trở về như một người quen không muốn gặp lại. Công Chúa muốn ngoảnh mặt đi và bước tiếp. Nhưng nỗi đau quá lớn như một cái rễ cây to khỏe, cuốn lấy bước chân của cô gái trẻ. Công Chúa khuỵu xuống, người cô mềm nhũn ra, bất lực. Dần dần, người Công Chúa run lên bần bật. Chợt một tiếng hét chói tai như muốn trút bỏ mọi tủi nhục cắt ngang đêm tối. Công Chúa đã khóc, và khóc rất lâu. 

Có lẽ, có nhiều điều không thể giải thích tại sao, cũng chẳng cho ta lí do nào để hiểu được nó. Điều ấy cứ đến và đi mất như cơn mưa mùa hạ. Chỉ có điều, cái lạnh buốt và vô tình của cơn mưa vẫn còn ở lại. Đôi khi, trong những hoàn cảnh lạ lùng nhất, một thứ ánh sáng có thể sưởi ấm linh hồn ta và làm tan cơn lạnh giá. 

Bình minh đã bắt đầu trên con đường nhỏ. Cơn mưa rào đã ngớt từ lâu. Bên vệ đường, Công Chúa đã đứng dậy. Cô đang ngắm nhìn những tia nắng sớm qua từng kẽ lá bên hàng cây to ven đường. Trong khoảnh khắc mà cô nghĩ rằng mình sẽ chọn cái chết, và cái linh hồn kiêu ngạo tưởng rằng đã bị khuất phục, một sức mạnh to lớn đã thúc lấy cô, níu cô ở lại. Cô gái trẻ mỉm cười nhìn buổi bình minh, kiêu ngạo và đầy sức sống. 

"Cho dù thế nào, mẹ cũng sẽ không bỏ con của mẹ."

Công Chúa đặt tay xoa nhẹ trên bụng, âu yếm. Bất chợt, cô nghĩ đến mẹ cô. Người đàn bà ấy liệu có đau đớn không khi phải tự tay vứt bỏ đứa con mình mang nặng đẻ đau? Bà ấy đã nghĩ gì, trong chiều mưa hôm ấy? Đã bao lần cô muốn tìm lại mẹ, chỉ để hỏi một câu hỏi như vậy. Nhưng bây giờ, tự dưng cái mong muốn ấy không còn thôi thúc cô nữa. Cô chỉ thành tâm hi vọng rằng những người đã tới với cô, dù kết thúc thế nào, cũng sẽ có thể bước tiếp thanh thản. 

Trên đường đã bắt đầu có bóng người hối hả. Công Chúa lặng lẽ quay người lại, bước về phía cuối đường. Miệng cô thì thầm:

"Là trẻ con, đôi khi nên tha thứ cho lỗi lầm của người lớn."

Hồ Chí Minh, T10/2022

---

Ngày xưa lúc thơ bé, ta thường nhìn mưa hát, và khi cơn mưa như nặng hạt, lại có bóng nước chợt tan... Mẹ bảo ta rằng bong bóng mưa...

Và mẹ cũng đi mãi, trong chiều mưa bong bóng, mẹ đi mang theo câu chuyện buồn cổ tích bong bóng và mưa...Chuyện mẹ ru..ngày xưa thật xưa....

Ngày xưa rất xưa ấy, có một nàng công chúa, hồn nhiên như mây trên bầu trời, đùa giỡn với gió và trăng, được tự do cùng mưa hát vang.... Nàng công chúa bong bóng, yêu chàng mưa lơ đãng... Dường như bên nhau quên giận hờn dù có những lúc mưa vô tình, làm buồn công chúa bong bóng nhiều lần....

Yêu và yêu có thế thôi, thu về làm mưa không ngớt, bong bóng bên mưa, bong bóng không nghe giá lạnh....

Nhưng nàng công chuá biết chăng, mưa là người đàn ông dối gian.... Vì mưa chỉ yêu có chính mưa mà thôi....

- lời bài hát Công chúa bong bóng, sáng tác Nguyễn Hoàng Linh.

Câu cuối cùng được trích từ đoạn kết của truyện ngắn "Cánh đồng bất tận", tác giả Nguyễn Ngọc Tư.

Nhận xét

Có thể bạn quan tâm

Mindmap tổng hợp ngữ pháp N2 by aanhlle

Gói quà của người nhật: Noshi, Mizuhiki và Shugi-bukuro

Happy birthday, Ozu-san!