Bước đi trong đêm đen
"Dù cho tôi làm cái gì, thì kết quả cuối cùng vẫn sẽ như vậy. Không có gì thay đổi, không có gì đáng để tâm cả!".
Dạo gần đây, tôi luôn tự nhủ với mình như vậy. Tôi nhớ có một dạo hồi sinh viên, có một sự việc nhỏ xảy ra khiến tôi không thể nào quên được. Hôm đó tôi đạp xe trên đường vắng. Ánh nắng vàng giữa độ hạ chí len lỏi khắp nơi. Đáng lẽ, đó có thể là một bầu không khí tương đối dễ chịu. Tuy nhiên, không khí ngược lại có cảm giác khá oi bức và ngột ngạt. Những giọt mồ hôi trong người tôi cứ rịn ra, nhớp nháp khó chịu. Đi tới quãng rẽ, bất chợt sống lưng tôi ớn lạnh, người cứ thế đạp xe lẳng lặng về phía trước. Trong đầu, một ý nghĩ kì lạ xuất hiện: "Mày đạp xe như vậy, nhưng nếu không biết đích đến là gì, thì cứ đạp xe mãi vậy thôi!". Ý nghĩ kì lạ này bắt đầu nhen nhóm trong tôi kể từ đó.
Ra trường, tôi xin được một chức nhân viên làng nhàng ở một công ty cũng có tiếng tăm. Công việc cũng dễ chịu. Tôi lại hiền lành, nói như mấy đứa cùng phòng "giống như tảng đá" nên cũng chả có xích mích gì cả. Sếp dễ tính, lương cũng không đến nỗi thậm chí đôi lúc còn dư dả cho những buổi cà phê, tiệc tùng với bạn bè, đồng nghiệp. Nhưng cái giọng nói khó chịu và có phần mỉa mai trong buổi đạp xe hôm ấy đôi lúc vẫn thì thầm bên tai. Chỉ cần tìm được cái cớ. Đôi lúc, tôi có thể tưởng tượng thấy nó như một con sâu béo núc ních, xanh rờn đang nhấm nháp một quả táo đỏ. Mà quả táo đó là trái tim tôi đang đập: thình thịch... thình thịch...
Tôi thuê một căn phòng trên tầng cao của một chung cư. Nói là căn hộ, thực chất nó chỉ là một phòng nhỏ của căn chung cư. Người ta phân căn hộ thành mấy phòng nhỏ rồi cho thuê. Ở giữa, kết nối các phòng là một không gian sinh hoạt chung gồm bếp, ghế sô pha, bàn uống nước và mấy thứ linh tinh mà mọi người mang về nhưng không muốn để vào phòng cho đỡ chật. Đặc biệt, ở chỗ này không có ban công mà lợp kính trong suốt, có thể thoải mái phóng tầm mắt nhìn ngắm khung cảnh thành phố. Có lẽ, đây cũng là điều thôi thúc tôi quyết định thuê ngay khi vừa mới bước vào căn nhà, dù đường từ đây tới công ty cũng không phải gần.
Hàng xóm của tôi là một bà chị ngoài ba mươi nom điệu đà với đôi móng tay lúc nào cũng sơn đỏ. Và mấy đứa sinh viên sống với nhau như vợ chồng. Bà chị hay đi công tác. Còn mấy đứa sinh viên lúc nào cũng về muộn hay đi đâu đó biệt tăm biệt tích mấy ngày. Thành thử, gian phòng chung trở thành nơi mà tôi được độc chiếm vì hiếm khi có người sử dụng.
Một buổi tối, tôi trở về sau khi làm thêm tới 9h đêm và ăn mấy món vặt lót dạ ở cửa hàng tiện lợi gần nhà. Đường từ cửa hàng tiện lợi về chỗ trọ gần nhưng không có ánh đèn điện. Thực ra, đèn đường thì có nhưng qua trận mưa buổi chiều, chắc mẩm mạch điện lại bị hỏng và tối nay khu này sẽ chẳng có đèn đường. Lúc bấy giờ đang độ giữa tháng, ánh trăng treo cao cũng đủ soi rõ đường đi. Từ dưới đường ngước nhìn lên, những căn nhà chọc trời được ánh trăng phản chiếu lại bóng lóa và lấp lánh. Dừng lại bên vệ đường, tôi đi qua đi lại một lúc, cốt chỉ để thay đổi góc nhìn và nghiên cứu việc phản chiếu ánh trăng lên từng tòa nhà. Tòa nhà nào càng cao, diện tích mặt kính càng lớn thì lại càng phản chiếu nhiều ánh trăng. Tòa nhà của tôi hẳn cũng nằm ở đầu danh sách những tòa nhà có thể phản chiếu nhiều ánh trăng nhất. Đang mải mê đánh giá từng tòa nhà, một cảnh tượng bỗng thu hút sự chú ý của tôi: có một bóng đen lao từ trên cao xuống, xuyên qua những tấm kính bóng lóa.
"Hình như... cái bóng đó rơi từ tòa nhà của mình. Điểm xuất phát của cái bóng là khoảng tầng chỗ căn hộ mình thuê."
Bối rối và tựa như có điều gì đó thôi thúc, tôi lao nhanh về phía căn chung cư của mình. Trước khi lên phòng còn cẩn thận kiểm tra xem ngoài sân trước chung cư có đồ vật hay thứ gì đó rơi xuống không. "Không có gì ở đây..." Tôi vừa lẩm nhẩm vừa bấm thang máy lên phòng. Tiếng cạch cửa vang lên, một khung cảnh quen thuộc hiện lên trong mắt. Bộ bàn ghế số pha, gian bếp, mấy thứ đồ linh tinh trong căn phòng. Mọi thứ dường như không có gì thay đổi như nó vẫn tồn tại ở đây, là một chỉnh thể không thể tách rời. Chỉ có ánh trăng xuyên qua lớp kính, chiếu lên bộ bàn ghế sô pha rồi trườn lên sàn nhà. Không khí yên tĩnh, hơi u tối làm tôi có chút rợn người. Bật đèn phòng, tôi nhẹ nhàng tiến lại gần lớp kính, nhìn ra phía ngoài. Phía trước mắt bên trái là một tòa chung cư, cũng là tòa cao nhất ở khu này. Nhìn chếch sang bên phải có thể thấy một mảnh chi chít ánh đèn thành phố phía xa xa. Tòa chung cư trước mắt như xẻ đôi một cách thô bạo không gian hiện tại, u uất và trầm lắng, với một khoảng không rộng lớn thuộc về thành phố, sinh động và náo nhiệt.
"Không có gì lạ cả... chắc hẳn mình bị ảo giác." Khi đang trầm ngâm nhìn về phía căn chung cư đối diện, bỗng có tiếng chuông cửa reo lên. Tiếng chuông đanh và ngân như tiếng chuông xe đạp. Tôi chợt rùng mình chạy vội ra mở cửa. Ngoài cửa là bà chị có đôi móng đỏ. Hôm nay chị ta mặc một cái váy mini juyp màu đỏ ngắn cũn cỡn. Người nồng nặc mùi rượu và thuốc lá. Bà chị liếc nhìn tôi, cười nhẹ như nhìn thấy một món đồ chơi thú vị rồi đi vào cửa sau khi nói mấy lời xã giao. Vì là người thường xuyên ở trong nhà, nên đôi khi tôi cũng kiêm luôn người mở cửa hay giao nhận hàng mua trên mạng bất đắc dĩ. Sau khi thấy bà chị về phòng, tôi liếc vội ra ngoài cửa kính như để kiểm tra lần cuối. "Hình như có một bóng người... hả...". Có một cái bóng người đen đủi đứng đối diện ngoài chung cư phía trước. Nó hình như đứng sau một tấm kính, nhìn chăm chú về phía tôi. Nói đúng hơn thì tôi cũng không thể xác định bóng người ấy nhìn tôi, hay nhìn về phía căn hộ tôi ở. Nhưng có điều chắc chắc rằng ánh mắt ấy đang nhìn chằm chằm về phía trước. Tim tôi như bị bóp nghẹt một cái. Từng lỗ chân lông như muốn nở ra. Tôi quay đầu đi thẳng về phòng mà không hề ngoái lại.
Suốt đêm, tôi chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mộng. Trong giấc mơ chập chờn, tôi đã thấy mình như một kẻ lãng du giữa sa mạc cô độc. Cơn đói và khát cứ ăn mòn dần lấy tôi. Điều khủng khiếp nhất là khi biết rằng có ốc đảo với đầy nước và bóng mát lấp ló phía xa, nhưng càng đi tới, cái ốc đảo lại càng xa dần. Có lúc, tôi lại thấy mình đang chông chênh trên một con tàu lớn, chỉ có một mình. Trong đêm đen, một bóng hình cô độc với ánh đèn bão là tiêu cự duy nhất cứ dập dềnh trong con sóng lớn. Dần dần, bóng đêm và từng đợt sóng nuốt chửng lấy con tàu...
Tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ và một cơn khát nước khủng khiếp cấu xé cổ họng. Tôi chạy lấy cái bình nước, tu những ngụm nước ừng ực như một con vật bị bỏ khát lâu ngày. Khi cơn khát lui dần, tôi mới ý thức được người mình ướt sũng. Trên giường cũng đã ướt đẫm. Sáng hôm ấy, tôi lấy cớ cảm lạnh mà xin nghỉ nguyên một ngày.
Sau đó, tôi không còn nhìn thấy cái bóng đen phía trước tòa nhà đối diện. Giờ giấc sinh hoạt của tôi cũng dần trở lại ổn định. Tuy nhiên, có một sự việc không quá bất ngờ xảy ra: bà chị có đôi móng tay đỏ biến mất. Không quá bất ngờ vì thực ra trong lúc vật giá leo thang, có nhiều người thấy giá phòng đắt đỏ, lại xa trung tâm thành phố nên tự ý bỏ cọc, biến mất tăm tích. Lúc thuê trọ họ cũng không đăng ký tạm trú. Vả lại thuê qua một bên môi giới, cả chủ trọ lẫn khách thuê thậm chí còn chưa gặp mặt nhau. Một người biến mất thì cũng không quan hệ gì. Sang tháng mới, nếu không thấy trả tiền trọ, cũng không liên lạc được thì tự hiểu là bỏ cọc, hợp đồng cũng ghi rõ ràng. Điều khiến tôi hụt hẫng chính là, thực ra tôi cũng có cảm tình với bà chị móng tay đỏ. Cảm giác khát khao có một người tình, có một người đàn bà bên cạnh luôn lởn vởn trong đầu tôi. Có lúc, tôi lén lút ra chỗ phơi quần áo, tìm tới mấy bộ đồ ngủ, mấy cái quần lót hay cái xu chiêng cỡ lớn của chị áp lên mặt. Vừa ngửi, tay vừa cho vào trong quần nắm lấy cái dương vật đang cương cứng. Dần dần, sau những lần lét lút như vậy, tôi cho rằng mình đã có cảm tình với bà chị móng tay đỏ từ lúc nào không biết. Đó không phải là cảm giác thèm muốn xác thịt thông thường. Có lẽ, nói cho đúng hơn đó là một thứ tình yêu kì quái đến vào lúc tôi đang cần nó nhất.
"Sau khi cơn khát qua đi, cái còn lại là một sự thỏa mãn. Nhưng sau khi hết cơn khát này, một cơn khát khác lại ập tới, nhấn chìm kẻ lữ hành trong vòng lặp vô tận."
Sau khi bà chị có móng tay đỏ biến mất được ba tháng. Lại một đêm trăng tròn. Tôi lững thững dừng bước trên vệ đường mà mình đã nhìn ngắm những tòa nhà sáng lóng lánh dưới ánh trăng đêm đó. Tối nay, ánh trăng vẫn phản chiếu lên những tấm kính trên từng tòa nhà. Từng mặt kính của tòa cao ốc phản chiếu ánh trăng sáng lóa trở nên đẹp đẽ một cách kì lạ. Bất chợt, tôi dời tầm mắt tới tòa chung cư của mình, lòng bâng quơ nghĩ liệu mình có còn nhìn thấy cảnh tượng vào đêm đó. Thẫn thờ một lúc lâu ngắm nhìn tòa chung cư, chợt một tiếng chuông reo đanh và sắc vẳng lại trong tâm trí tôi. Ánh mắt tôi chuyển sang tòa nhà phía đối diện, nơi đã nhìn thấy bóng đen hôm trước. Không vì lí do gì cụ thể, tôi lững thững bước đi về phía tòa nhà. Vừa bước về phía tòa nhà, tôi vừa có thể cảm nhận được cái bóng đen sau lưng ngày càng dài ra...
Ánh trăng trên cao tỏa ra thứ ánh sáng trắng đục và lạnh lẽo. Trên con đường tối trải đầy ánh trăng có từng bóng người bước đi. Có đi một mình, có đi cùng nhau. Cái bóng phía sau của họ in rõ trên mặt đường nhựa sần sì. Ở tòa nhà cao nhất gần đó, từ trên cao có một bóng người rơi nhanh xuống. Ánh trăng hắt qua bóng người, để lại một bóng đen lướt qua mặt kính trên tòa nhà đối diện.
Hồ Chí Minh, T9/2022.
Nhận xét
Đăng nhận xét