Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2022

Một món quà

Hình ảnh
  "Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường..." - Thanh Tịnh. *** Sân trường cuối thu lác đác những tia nắng vàng. Từng cái lá bàng to bè, nâu sậm đã bắt đầu khô cong lại, rải rác khắp nơi. Bây giờ, không khí đã bắt đầu se lạnh và người ta đã bắt đầu phải mặc thêm một lớp áo khoác mỏng. Nếu cố gắng ra sức hít hà, có lẽ đâu đấy vẫn còn ngửi thấy mùi hoa phượng, mùi hè muộn còn vương lại trên những hàng ghế đá trải dọc sân trường.  Thu Minh nằm xoài người ra trên cái bàn học. Học kì này, cô được phân trực nhật buổi học đầu tiên. Lớp cuối cấp thường người ta thấy có một dư vị buồn buồn. Lúc nào cũng thế, hơi vui tí rồi cũng sẽ thấy có nỗi buồn man mác đọng lại. Thu Minh tới sớm để trực nhật. Bầu không khí tươi mới, lành lạnh đầu thu khiến Thu Minh tỉnh táo và hăng hái hơn hẳn trong những ngày hè. Cô hăng say quét tước, lau dọn từng cái ghế, tới cái bàn rồi chăm c

Quẹt tin-đơ

Hình ảnh
Đôi lúc chán, gã lại lấy tin-đơ ra quẹt.  Không, không hẳn là chán, lúc hứng tình gã cũng quẹt tin-đơ. Gã thích cái cảm giác hồi hộp. Thích cái việc quẹt trái là từ chối, chọn phải là đồng ý khiến gã có cảm giác mình là ông hoàng. "Hoàng đế ngày xưa sướng thật! Hậu cung cả trăm người. Mình thì quẹt mãi chả va phải em gái xinh tươi nào." Gã lầm bầm câu này trong miệng chắc mẩm cũng phải được cả tháng, từ ngày đứa bạn chí cốt rủ chơi tin-đơ. Một hôm, lúc đang tích cực quẹt phải thì một dòng thông báo bất chợt hiện ra. Gã đã MATCH được với một em gái xinh tươi! Hí hí hửng hửng, gã vội xông ngay vào profile ngắm nghía em gái xinh tươi mình vừa va phải trên mạng. Không đợi cơn hí hửng của gã bùng cháy, dòng mô tả ngắn ngủn hiện ra trước mắt như dội một gáo nước lạnh lên người. "Em là cây hoa hồng có gai. Ladyboy... Yêu cái đẹp, thích sự thủy chung" Một cơn ngây ngấy dâng lên cổ họng. Gã vội thoát khỏi ứng dụng, đầu ngúng nguẩy liên tục như cố gắng xóa bỏ hình ảnh "c

Bước đi trong đêm đen

Hình ảnh
  "Dù cho tôi làm cái gì, thì kết quả cuối cùng vẫn sẽ như vậy. Không có gì thay đổi, không có gì đáng để tâm cả!". Dạo gần đây, tôi luôn tự nhủ với mình như vậy. Tôi nhớ có một dạo hồi sinh viên, có một sự việc nhỏ xảy ra khiến tôi không thể nào quên được. Hôm đó tôi đạp xe trên đường vắng. Ánh nắng vàng giữa độ hạ chí len lỏi khắp nơi. Đáng lẽ, đó có thể là một bầu không khí tương đối dễ chịu. Tuy nhiên, không khí ngược lại có cảm giác khá oi bức và ngột ngạt. Những giọt mồ hôi trong người tôi cứ rịn ra, nhớp nháp khó chịu. Đi tới quãng rẽ, bất chợt sống lưng tôi ớn lạnh, người cứ thế đạp xe lẳng lặng về phía trước. Trong đầu, một ý nghĩ kì lạ xuất hiện: "Mày đạp xe như vậy, nhưng nếu không biết đích đến là gì, thì cứ đạp xe mãi vậy thôi!". Ý nghĩ kì lạ này bắt đầu nhen nhóm trong tôi kể từ đó. Ra trường, tôi xin được một chức nhân viên làng nhàng ở một công ty cũng có tiếng tăm. Công việc cũng dễ chịu. Tôi lại hiền lành, nói như mấy đứa cùng phòng "giống như