Sống mòn
Thứ quay ra rồi quay vào phòng. Đi lên rồi đi xuống. Một ngày mới, à không, một sự lặp lại tiếp diễn. Ngồi trong phòng, nó bật máy tính lên, bụng thầm nhủ mì tôm mẹ nấu hôm nay chán thế.
Đang ngồi đánh dở ván điện tử thì trời mưa. Thứ lại lục tục lên sân thượng lấy quần áo phơi. Cơ mà, tính ra việc lấy quần áo cũng khá mới mẻ. Bởi vì hoạt động này một hai hôm mới diễn ra.
Chơi xong mấy ván điện tử trời vẫn mưa. Có đôi khi, Thứ nghĩ nó muốn làm điều gì đó để khỏi bị bố mẹ rầy la, để đủ tự tin mà tán được đứa con gái xinh xắn gần nhà. Thẫn thờ một lúc, Thứ đi xuống phòng khách. Ngoài hiên, mưa vẫn rơi lạch tạch. Nó nhìn ra hiên cửa. Bỗng Thứ nhớ tới ánh mắt của mấy cụ già ở gần nhà. Trong mấy cái nhà tối om om, đôi mắt vẩn đục hướng ra ngoài cửa sắt, vô hồn và lặng lẽ. Thứ nghĩ, có lẽ rồi có một ngày mình cũng sẽ như vậy. À không, có lẽ bây giờ đã bắt đầu rồi?
Nhìn mưa thẫn thờ một lúc, Thứ nhớ phải xuống nhà nấu cơm cho mẹ. Nó nghĩ, ít nhất nó cũng còn có ích khi biết nấu cơm, làm việc nhà. Ăn, ngủ, chơi (tất nhiên là có cả làm việc nhà). Cuộc sống của Thứ theo như lời nó nói thì có thể coi là "bình yên".
Đôi khi, Thứ chột dạ nhớ tới một câu nói nó từng đọc ở đâu đó: "bình yên đồng nghĩa với sự nhàm chán". Dường như, cuộc đời nó đang nhạt nhẽo đi dần dần chăng. Không, nó phải làm gì mới được! Một lời hứa mới, à không, một sự lặp lại tiếp diễn. Tí nữa nó sẽ đánh thêm mấy ván điện tử nữa đã rồi lại mới ân hận vì không thực hiện được lời hứa. Mà, buổi chiều mẹ dặn nó còn phải lau nhà nữa.
Ngoài kia, trời vẫn mưa không ngớt.
Hà Nội - 21/7/2018
Nhận xét
Đăng nhận xét