Hoa hướng dương
Bé LyLy nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, ánh nắng vàng trải khắp xuống cánh đồng hoa hướng dương. Nắng phả vào bên khiên cửa chỗ bé ngồi, vươn lên trên hai má hồng.
Hôm nay là ngày giỗ bốn chín ngày của bà ngoại em. Ông bà em rời quê hương tới xứ sở này, cùng với những người hàng xóm trồng lên cả cánh đồng hoa. Có lẽ vì lao lực quá độ thời tuổi trẻ, ông ngoại em mất sớm. Một mình bà nuôi mẹ em tới lúc mẹ lấy chồng.
LyLy dời ánh mắt khỏi cửa sổ, ngả cả người xuống trườn quanh bệ cửa. Lúc thì sờ đầu ngón tay, lúc thì mân mê cọng tóc nâu thẫm. Bỗng mẹ em mở cửa vào phòng, khóe mắt mẹ vẫn còn đỏ ửng.
Mẹ hỏi LyLy: "Sao con nằm đây?" - "Bởi vì con buồn", Lyly đáp. Mẹ em tiến lại gần, âu yếm em và nói: "Mẹ cũng đang rất buồn." Em LyLy ngước mắt nhìn mẹ, sờ sờ mắt mẹ rồi thì thầm: "Mẹ dẫn LyLy ra ngoài cánh đồng chơi được không mẹ?"
Bên ngoài cánh đồng hoa, nhìn từ trên cao, có hai cái mũ vàng nhấp nhô trong ánh nắng. Hai cái mũ vàng là của cha mẹ cô. Mỗi khi ra cánh đồng hoa hai người đều đội mũ vàng. Sau này khi cha cô, cũng là ông ngoại của bé LyLy mất, cô vẫn thường đội cái mũ vàng của cha mỗi khi ra phụ mẹ chăm sóc cánh đồng hoa. Hôm nay, bé LyLy đội cái mũ của ông ngoại, còn cô đội mũ của mẹ.
"Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?", bé LyLy bấu lấy quần mẹ em rồi hỏi. Mẹ em ngồi xuống ngang đầu LyLy, lau nước mắt rồi nói: "Mẹ khóc vì mẹ nhớ bà ngoại quá!" Bé LyLy ôm lấy cổ mẹ: "Mẹ ơi mẹ đừng khóc nữa. Không sao đâu...không sao đâu". Mẹ em ôm lấy em, đáp: "Ừ mẹ không khóc nữa. Em LyLy giỏi quá biết dỗ mẹ rồi".
Bầu trời vùng ngoại ô thoáng đãng và trong trẻo. Trên nền trời xanh, mấy cụm mây trắng trôi hững hờ. Những cây hướng dương đang vươn cao đón lấy ánh nắng. Gió thổi vào cánh đồng hướng dương xào xạt. Nhìn từ xa, cả cánh đồng như những ngọn sóng nhấp nhô theo gió. Hai mẹ con bé LyLy đi men theo cánh đồng. Chốc chốc lại có một bàn tay mũm mĩm với ra sờ vào thân hoa. Bất chợt, bé LyLy dừng lại hỏi mẹ: "Mẹ ơi, bà ngoại có hay khóc không mẹ?" Cô chợt cảm thấy bất ngờ với câu hỏi của con gái. Ừ mà đúng rồi, LyLy đâu có nhiều dịp gần gũi bà ngoại? Bỗng nhiên cô cảm thấy tủi thân cho đứa con gái của mình và thấy có lỗi với mẹ. Cô dịu dàng đáp: "Bà ngoại con là người rất dũng cảm. Bà ít khi khóc lắm con ạ". Cô nói thật với đứa trẻ, bởi vì mẹ cô thực sự là người rất kiên cường. Lần duy nhất cô thấy mẹ khóc là trong đám tang bố.
"Dũng cảm là gì hả mẹ?" "Dũng cảm là khi con bị đau như lúc con vấp ngã thì con không khóc" - mẹ em đáp.
"Như vậy thì LyLy cũng dũng cảm!" - bé LyLy nở nụ cười rất tươi, hai má lúm đồng tiền in lên khuôn mặt. "Ừ, bé LyLy của mẹ dũng cảm như bà ngoại" - mẹ em cười, cúi xuống bế LyLy vào lòng.
Đi hết một vòng cánh đồng hoa, trời cũng đã ngả chiều. Những tia nắng cuối ngày đã sắp tắt hẳn, chỉ còn le lói cuối đường chân trời. Bé LyLy và mẹ đang quay trở về. Lúc sắp ra khỏi cánh đồng hoa, mẹ thì thầm vào tai bé: "Từ giờ, mình sẽ ở lại nhà ông bà ngoại LyLy nhé". "Mình không về nhà hả mẹ?"... "À mình có chứ", mẹ em lấy tay gỡ mấy cọng tóc vương trên má em. "Còn bố thì sao, bố có ở với mẹ con mình không mẹ?" Một cơn gió khẽ thổi qua hai mẹ con, giọng người mẹ nhỏ dần: "Có chứ con, nhưng bố sẽ đến đây vào mỗi cuối tuần. Bố có việc bận". Em LyLy hình như có vẻ buồn, mẹ nhìn em: "LyLy phải dũng cảm lên lúc bố không ở gần con nhé". Nói rồi, mẹ âu yếm chỉnh lại cái mũ vàng trên đầu em rồi ôm LyLy vào lòng. Đằng sau, bóng hoàng hôn bắt đầu phủ lên cánh đồng hoa đang dập dờn trong gió.
Hà Nội, 25/7/2018
Nhận xét
Đăng nhận xét